Múa hát tưng bừng – Chùm tiểu phẩm mới của Trọng Bảo
Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015
Chủ
nhật - 12/05/2013 02:13
Một cô
giáo trẻ ngành mầm non mới ra trường. Cô là người có năng khiếu văn nghệ nên
rất thích múa hát. Lớp mẫu giáo do cô phụ trách có hơn hai mươi em bé. Toàn là
những cô bé, chú bé con em nông dân nên rất hiếu động. Quản lý và dạy dỗ được
các cháu cũng rất khó khăn, vất vả. Tuy vậy với năng lực của mình cô giáo trẻ
đã dần dần đưa các cháu bé vào nền nếp khá tốt. Các cháu trong lớp luôn luôn
vâng lời cô giáo, làm việc gì cũng xin phép cô cẩn thận. Thấy các cháu trong
lớp cứ luôn luôn thay nhau xin phép cô đi ỉa, đi đái cả ngày nghe rất thô tục
...
Thông
tin liên hệ: (VanDanViet)
Tác
giả Trọng Bảo
Tên
thật: Hà Trọng Bảo
Sinh
năm: 1956
Quê
quán: Thị trấn Hoa Sơn, Lập Thạch, Vĩnh Phúc
Hiện
công tác tại: Phòng Thông tấn-Báo chí quân
đội
Địa
chỉ: 61- Cửa Đông-Hà Nội,
ĐT:
098.6676547
Email: trongbao.56@gmail.com
_____
Một cô giáo trẻ ngành mầm
non mới ra trường. Cô là người có năng khiếu văn nghệ nên rất thích múa hát.
Lớp mẫu giáo do cô phụ trách có hơn hai mươi em bé. Toàn là những cô bé, chú bé
con em nông dân nên rất hiếu động. Quản lý và dạy dỗ được các cháu cũng rất khó
khăn, vất vả. Tuy vậy với năng lực của mình cô giáo trẻ đã dần dần đưa các cháu
bé vào nền nếp khá tốt. Các cháu trong lớp luôn luôn vâng lời cô giáo, làm việc
gì cũng xin phép cô cẩn thận.
Thấy các cháu trong lớp cứ
luôn luôn thay nhau xin phép cô đi ỉa, đi đái cả ngày nghe rất thô tục và thiếu
văn hóa cô giáo trẻ suy nghĩ rồi bảo các cháu:
- Bây giờ cô dặn các cháu
thế này! Cháu nào muốn xin phép đi đái thì sẽ nói là “xin phép đi múa”, cháu
nào đi ỉa thì phải nói là “đi hát”. Như vậy thì mới là người có văn hoá, văn
minh, lịch sự!
- Vâng ạ!- Cả lớp đồng
thanh đáp.
Bọn trẻ con còn bé tý tuy
chưa hiểu hết thế nào là văn hoá, văn minh, lịch sự nhưng rất vâng lời cô giáo.
Qua mấy ngày huấn luyện, các cháu nhỏ đã quen dần với việc xin phép đi tè tức
là “đi múa”, đi ị nghĩa là “đi hát”. Không cháu nào bị nhầm lẫn.
Có đoàn kiểm tra của phòng
giáo dục-đào tạo huyện xuống cơ sở. Họ đến thăm lớp mẫu giáo của cô giáo trẻ
nọ. Đoàn rất vui khi thấy các cháu luôn luôn đến xin phép cô giáo đi múa và đi
hát. Quả là lớp mẫu giáo do cô giáo trẻ đảm nhiệm có phong trào múa hát tưng
bừng. Đoàn kiểm tra rất khen ngợi, đánh giá cao cô giáo trẻ mới ra trường.
Cu Bi cũng học ở lớp mẫu
giáo nọ. Một hôm mẹ đi về bên ngoại, cu Bi ở nhà với bố. Hai bố con nấu cơm ăn.
Nửa đêm đang ngủ thì cu Bi bị đau bụng đi ngoài, nó liền nói với bố:
- Bố ơi! Con muốn “hát”
quá bố ạ!
Ông bố đang nằm bên cạnh
thiu thiu ngủ liền dỗ dành:
- Thôi ngủ đi mai hãy hát!
Bây giờ là nửa đêm rồi còn hát hò hàng xóm mất ngủ họ mắng chết!
Cu Bi nằm im một lúc không
chịu nổi nó lại nài nỉ:
- Bố cho con “hát” đi! Con
không chịu nổi nữa rồi, con muốn “hát” lắm!
Ông bố đành bảo:
- Thôi được, ham mê hát
thế là tốt, sau này con thành ca sĩ lại càng tốt! Nhưng bây giờ con cứ ghé vào
tai bố mà hát kẻo ầm ĩ hàng xóm họ phàn nàn.
Nói xong, ôg bố nằm
nghiêng nhắm mắt lại vểnh tai lên chờ nghe con “hát”. Cu Bi lổm ngổm ngồi dậy
tụt vội quần rồi ghé vào tai bố để “hát”.
Ngày 9/11/2012
Con gái rượu của một đại
gia tổ chức lễ thành hôn. Vị đại gia ngoại thành giàu sụ này mới nổi lên nhờ
mấy phi vụ bán đất dự án nên tổ chức lễ cưới cho cô con gái khá linh đình, tốn
kém. Của hồi môn chả thiếu thứ gì. Một chiếc ôtô du lịch hạng sang kèm theo
nhiều thứ khác không kể xiết. Nhà đất, vàng bạc, đô-la đủ cho con gái sung túc
cả đời. Chỉ phải nỗi cô con gái không thuộc diện “sắc nước, hương trời” cho
lắm. Thôi thì “của đi thay người” cũng đáng. Cũng vì thế mà vị đại gia ngoại
thành không sợ tốn kém cho xe đón một nghệ nhân nổi tiếng chuyên nghề trang
điểm cô dâu tận trung tâm thành phố về trang điểm cho con gái trước khi lên xe
hoa.
Thế nhưng sắp đến giờ tốt
nhà trai đến rước dâu mà người trang điểm vẫn chưa thấy đến. Gọi điện í ới mãi
mới nhận được thông tin xe ôtô đi đón bị tai nạn, nghệ nhân trang điểm đang
phải cấp cứu tại bệnh viện. Cả nhà gái cuống cuồng. Cô dâu càng lo lắng vì
không thể ra khỏi phòng nếu chưa được trang điểm thật kỹ càng. Mấy cô bạn gái
định làm thay nhân viên thẩm mỹ viện nhưng không thể nào làm được vì tay nghề
quá yếu mà khuôn mặt của cô dâu thì lại quá khó. Tìm người khác đến trang điểm
cho cô dâu thì không kịp.
Giữa lúc cả nhà gái đang
vô cùng lo lắng thì trong đám khách khứa đến dự cưới có một ông tự xưng là
“chuyên gia trang điểm” xin được giúp nhà gái. Sau khi nhìn bàn phấn của cô con
gái vị đại gia đầy ắp các loại phấn son, mỹ phẩm cao cấp ông này khẳng định là
sẽ giúp được. Cả họ nhà gái mừng quá vội giục ông ta lập tức bắt tay vào việc
ngay vì chỉ còn hơn một tiếng nữa là nhà trai đã đến rước dâu. Vào phòng cô con
gái vị đại gia ông chuyên gia liền bảo hai cô phù dâu:
- Đóng cửa lại, tắt điện
đi, thắp nến lên!
Hai cô phù dâu ngạc nhiên
nhưng cũng vội làm theo. Khi nến đã thắp lên, ông này lại ra lệnh tiếp:
- Đốt thêm mấy nén
nhang!
Hai cô phù dâu càng ngạc
nhiên nhưng cũng không dám hỏi tại sao. Họ nghĩ chắc là vấn đề tâm linh, ông
“chuyên gia trang điểm” này muốn cầu khấn thần linh gì đó để trang điểm cho cô
dâu được thật đẹp. Khi nến đã thắp, nhang đã đốt lên thơm ngát, ông “chuyên gia
trang điểm” bèn bảo:
- Hai phù dâu ra ngoài để
tôi bắt đầu trang điểm cho cô dâu. Tôi chỉ làm được việc khi có một mình…
Sau khi hai cô phù dâu ra
ngoài, ông “chuyên gia trang điểm” bảo cô gái vị đại gia:
- Bây giờ cô… cởi áo ra,
nằm xuống để ta bắt đầu… làm việc!
Cô con gái đại gia hoảng
hốt:
- Ông… ông… định làm cái
gì thế?
- Thì cô cứ nằm xuống ngay
đi để tôi còn… làm việc! Nhanh nhanh lên… kẻo nhà trai sắp đến rồi…
Cô gái vị đại gia hoảng
hốt lao vội ra phía cửa phòng gào lên thất thanh:
- C… ứ… u… cứu… tôi… với…
cứu…
Mọi người vội đạp cửa xông
vào. Cô con gái vị đại gia mặt mày tái mét vì hoảng sợ lao vội ra ngoài miệng
lắp bắp: "Ông ấy bắt con... nằm xuống... định... định... ấy...
con...". Mấy thằng thanh niên xông đến tóm cổ áo ông “chuyên gia trang
điểm”. Một thằng vung tay choảng luôn cho ông ta một thụi vào giữa mặt rồi quát
to:
- Giữa ban ngày ban mặt mà
ông định giở trò với cô dâu ngay tại đám cưới à?
- Tôi… tôi… không phải…
không phải đâu…
- Lại còn cãi à! Không
phải mà ông bảo đóng kín cửa phòng, tắt điện rồi bắt cô dâu nằm xuống để làm gì
hả?
Ông “chuyên gia trang
điểm” vừa ôm cái mặt bị đấm sưng vêu vừa cố phân trần:
- Khổ quá! Đừng đánh… xin
để cho tôi được giải thích…
- Nói đi! Ông mà không
giải thích rõ ràng là chúng tôi sẽ lôi cổ ông lên đồn công an ngay!
Ông “chuyên gia trang
điểm” vừa thở vừa nói:
- Tôi... tôi đúng là một
“chuyên gia trang điểm”. Hiện tôi đang làm việc tại nhà… tang lễ thành phố. Tôi
chuyên trang điểm cho những người chuẩn bị sang… thế giới bên kia. Tay nghề của
tôi rất cao. Vừa rồi đi dự hội thao ngành tang lễ toàn quốc tôi đoạt huy chương
vàng đấy! Người chết ốm đau mặt mày nhăn nhó, chết vì tai nạn giao thông, sập
nhà hay để trong tủ lạnh cả tuần qua tay tôi trang điểm đều hồng hào, tươi tắn
hết. Nhưng đặc điểm khi tôi làm việc thì người được trang điểm phải ở tư thế
nằm thì tôi mới thao tác được, tô son trát phấn mới có hiệu quả. Các vị có bao
giờ thấy người chết ngồi và đứng không? Họ đều nằm thẳng đuột trên bàn, trên
giường đấy thôi. Rồi các vị cũng có thấy người đã từ trần để trong ngăn đá lạnh
đưa ra có ai mặc quần áo không! Không có! Họ chỉ đắp một tấm ga thôi. Vì thế
bây giờ khi trang điểm cho cô dâu muốn thật tốt thì cô dâu phải nằm xuống, cởi
áo ra tôi mới trang điểm được, chứ tôi không có ý đồ gì khác đâu. Khi tôi làm
việc còn phải thắp nến và đốt vài nén nhang cho giống như không khí trong nhà…
tang lễ thì tôi mới có hứng thú làm việc thật tốt, thật hiệu quả...
Nghe ông “chuyên gia trang
điểm” giải thích mọi người đều “ồ” lên. Thì ra họ đã nghi oan, đánh oan vị
“chuyên gia trang điểm” này khi ông ta hăng hái xung phong giúp nhà gái trong
lúc cấp bách!
Câu chuyện sau đó tiếp theo thế nào thì chắc là ai cũng đã biết. Nhà trai đến cổng thì cô dâu cũng vừa trang điểm xong. Khi cô dâu bước ra hôn trường một lần nữa mọi người lại “ồ” lên ngạc nhiên. Ai ai cũng tấm tắc khen cô con gái rượu của vị đại gia thật là xinh đẹp.
Câu chuyện sau đó tiếp theo thế nào thì chắc là ai cũng đã biết. Nhà trai đến cổng thì cô dâu cũng vừa trang điểm xong. Khi cô dâu bước ra hôn trường một lần nữa mọi người lại “ồ” lên ngạc nhiên. Ai ai cũng tấm tắc khen cô con gái rượu của vị đại gia thật là xinh đẹp.
Hà Nội, 1/2/2013
Hai vợ chồng nhà nọ làm lễ
kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Để ngày kỷ niệm thêm ý nghĩa, chị vợ làm một bữa ăn
thật ngon. Chị còn chuẩn bị cả món rượu ngâm cao dê nữa để anh chồng tăng thêm
khí thế. Sau bữa ăn khi thằng cu đã ngủ ngon lành, hai vợ chồng vào phòng
riêng. Chị vợ diện bộ đồ ngủ mỏng tang lại không có các loại “phụ kiện” bên
trong để cho lễ kỷ niệm ngày cưới thêm thi vị. Chị là một người đẹp nên lại
càng xinh đẹp.
Trong khi đó vừa lên
giường anh chồng đã ríu mắt lại vẻ muốn ngủ. Lo món rượu dê của mình bị lãng
phí, chị vợ liền gợi ý:
- Anh nhớ ngày này mười
năm trước là ngày gì không?
- Thì là ngày cưới chứ là
ngày gì nữa! Em chả vừa làm bữa liên hoan để kỷ niệm đấy thôi!
- Thế còn đêm này ngày này
mười năm trước?
- Thì là đêm tân hôn chứ
còn là đêm gì nữa. Có thế cũng phải hỏi?
- Thế anh còn nhớ đêm ấy
chúng mình cùng làm việc… gì không?
- Nhớ quá đi chứ! Ôi, bây
giờ càng nhớ lại càng thấy… sướng rên lên, đúng là lần đầu tiên trong đời mới
được thấy và được làm chuyện ấy đấy!
Chị vợ phấn khởi:
- Thế thì… chúng mình lại
làm cái việc như đêm này mười năm trước đã làm đi anh!
Anh chồng chán nản:
- Bây giờ anh rất muốn,
muốn lắm, muốn đến rạo rực cả người lên đây này! Nhưng có gì đâu mà làm?
- Thì em đây… Anh vẫn bảo
em vẫn đẹp và hấp dẫn như ngày mới cưới cơ mà!
Chị vợ nói xong định tụt
cái váy ngủ mỏng tang xuống. Anh chồng nhăn mặt:
- Em định làm cái gì thế?
- Thì làm… cái chuyện
giống như đêm này mười năm về trước mà anh vừa bảo “càng nhớ lại càng thấy…
sướng rên lên” ấy mà!
Anh chồng có vẻ bực:
- Em nghĩ đi đâu mà vớ vẩn
thế hả? Anh nói chuyện chúng mình làm vào cái đêm này, ngày này mười năm trước
là chuyện khác cơ, không phải “chuyện ấy” đâu!
- Thế là chuyện gì
hả?
- Em quên rồi à! Chuyện
đêm này, ngày này mười năm trước chúng mình cùng làm và sướng rên lên là khi
ngồi mở đống to tướng… phong bì mừng cưới cơ mà! Đếm tiền tê cả tay. Bây giờ
càng nhớ lại càng thấy sướng em ạ! Đêm ấy là lần đầu tiên trong đời anh được
làm việc này, lần đầu tiên anh được cầm những tờ tiền 100 USD mới cứng đấy em
ạ! Bây giờ thì làm gì còn có được niềm sung sướng nhất đời ấy nữa…
Chị vợ chán nản nằm phịch
xuống giường. Anh chồng cũng lăn ra giường nằm im. Mồm anh lẩm bẩm không rõ là
đang mơ hay đang tỉnh: “Càng nhớ lại càng sướng! Càng nhớ lại càng
sướng…”.
Hà Nội, 26/3/2013
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại- ngày 14/9/2015
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Hà Nội ngày 12.5.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét