Gửi con trai – Thơ Dương Quốc Việt (Hà Nội)

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015
Chia sẻ bài viết
Bài liên quan

1 nhận xét:

  1. Công danh là một trong giấc mơ của con người, nhưng thật mấy ai đạt được:

    “Nhìn đỉnh cao nhớ vực kia thăm thẳm
    Mỗi vinh quang một nghĩa địa oan hồn
    Cánh đồng hoang xương trắng điêu tàn
    Chỉ một vài khóm hoa bên cỏ dại !”

    Công danh và sự vẻ vang đâu phải là văn bằng, đâu phải là học hàm học vị hay chức vụ,...
    mà nó được đánh đổi bởi rất nhiều giá trị. Thật nghiệt ngã biết bao!
    Bài thơ như một tuyên ngôn về công danh ở đời ! Cám ơn tác giả!

    Trả lờiXóa