“Bối Rối”, Bài thơ đấy nữ tính – Lời bình Nguyễn Đức Hậu (TP.HCM)
Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015
Năm 1993 báo Tiền Phong có giới thiệu tác giả Vũ Thị Huyền với chùm thơ đoạt giải TÁC PHẨM TUỔI XANH NĂM 1993. Trong đó có bài “Bối rối”.
Bài thơ hấp dẫn người đọc ở sự khám phá những tâm tư thầm kín tinh tế của người con gái. Với Hoàng Hữu, tình yêu như “hai nửa vầng trăng”, còn Vũ Thị Huyền lại nhìn nhận tình yêu như một trái cây đang chín dần.
Thông tin liên
hệ: (VanDanViet)
Tác
giả Nguyễn Đức Hậu
Sinh ngày 21-3-1952
Hội Nhà Văn TP.HỒ Chí Minh
Quận Thủ Đức /TP Hồ Chí Minh
ĐT: 090 4462958
Email: nguyenduchau406@gmail.com
____
Sinh ngày 21-3-1952
Hội Nhà Văn TP.HỒ Chí Minh
Quận Thủ Đức /TP Hồ Chí Minh
ĐT: 090 4462958
Email: nguyenduchau406@gmail.com
____
Lời
bình Nguyễn Đức Hậu
Một nửa còn xanh biếc
Nửa kia lấm tấm vàng
Gió đầu cành se sẽ
Anh hay là thu sang?
Nghe tim mình khe khẽ
Như mùa hoa cúc về
Tay đã tràn gió bấc
Môi chưa tàn bưởi the
Thơm nhà ai giã cốm
Thì thầm suốt đêm
trăng
Muốn xanh thành cốm
lắm
Dẻo trong tay ai cầm
Như một mùa đang đến
Như một đêm sắp tàn
Cứ ngập ngừng câu hỏi
Anh hay là thu sang?
LỜI BÌNH
Năm
1993 báo Tiền Phong có giới thiệu tác giả Vũ Thị Huyền với chùm thơ đoạt giải
TÁC PHẨM TUỔI XANH NĂM 1993. Trong đó có bài “Bối rối”.
Bài
thơ hấp dẫn người đọc ở sự khám phá những tâm tư thầm kín tinh tế của người con
gái. Với Hoàng Hữu, tình yêu như “hai
nửa vầng trăng”, còn Vũ Thị Huyền lại nhìn nhận tình yêu như một trái cây đang
chín dần.
Và
dường như “một nửa” trái tình còn đang khuất trong tán lá, ít được sưởi nắng
thu nên “còn xanh biếc”. Chị băn khoăn rằng: nửa trái tình “còn xanh” ấy (chàng
trai) liệu có cảm nhận được phía bên kia đang chín lan sang phía mình? Còn “nửa
kia” (cô gái) luôn bị những tia nắng thu khô hanh chiếu vào nên “lấm tấm vàng”
chín trước.
Một
chút gió “se sẽ” đủ làm trái tình ấy đung đưa nơi đầu cành, tạo nên cảm giác
bồn chồn ,mong ngóng cho (cô gái).Và cô tự hỏi” anh hay là thu sang?”
Anh
và mùa thu sao giống nhau thế? Cả hai đều làm cho em buồn man mác! Một cách so
sánh tưởng như khập khiễng giữa một con người cụ thể với sự chuyển dịch của mùa
thu, nhưng ngẫm, lại rất có lý. “Anh hay là thu” hình như chỉ thấp thoáng trong
sự cảm nhận tinh tế ở trái tim người con gái, chứ chưa định hình. Bởi (cô gái)
luôn thấp thỏm trong sự chờ đợi. Những từ láy “se sẽ”, “khe khẽ” diễn tả thật
trúng, thật khéo léo sinh động, cái run rẩy, sự hồi hộp của trái tim thiếu nữ
sống trong chờ đợi .Chờ đợi ở đây không phải chờ đợi người đi xa, mà là chờ đợi
một câu nói, một lời thổ lộ tình yêu. Và váng vất trong (cô gái) một sợi buồn
mỏng mảnh cùng với cái lạnh cô đơn xâm chiếm:
“Tay đã tràn gió bấc
Môi chưa tàn bưởi the”
Vâng, đó là quy luật của giao mùa. Có thể Đông lấn thu hoặc ngược lại
tùy theo sự chuyển vận của vũ trụ. Cái gianh giới của hai mùa giống như những
vòng tròn trên mặt nước đang lan ra, giao thoa với nhau, khiến ta chỉ nhận biết
được qua cảm giác. Và Vũ Thị Huyền đã dùng cảm nhận ấy dể diễn tả theo cách riêng
của chị cái nỗi buồn do “yêu” mang lại. Bưởi còn the, tức là chưa chín, nghĩa
là khoảng giữa thu, vì cuối thu hoặc sang đông thì trái bưởi đã được nắng tháng
tám hong vàng rồi. Vậy mà “Tay đã tràn gió bấc”. Điều đó không mâu thuẫn, bởi
chị muốn diễn tả cái lạnh sao mà sớm đến với (cô gái) khi mới bước tới ngưỡng
cửa tình yêu! Sinh thời cố nhà thơ Xuân Diệu chẳng đã nói: “Yêu là chết trong
lòng một ít” đó sao? Nên cái khổ sở vì đợi vì buồn nhớ ấy chỉ tôn thêm vẻ đẹp
vốn có của tình yêu mà thôi.
Và
(cô gái) cũng chỉ biết lòng mình yêu thế thôi chứ không dám nói trước, không
dám “Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình” như Thúy Kiều để đến với (anh ấy).
Ai lại cọc đi tìm trâu? Và khi nghe tiếng
“Thì thầm suốt đêm trăng” đâu đây những đôi lứa vừa “giã cốm” vừa tình tự thì một cảm giác khao
khát được yêu, được thuộc về anh ấy bùng lên:
“Muốn xanh thành cốm lắm
Dẻo trong tay ai cầm”
Một
lời tự thú thật đáng yêu, đầy nữ tính toát lên trong hai câu thơ vừa ẩn dụ vừa
chân thật khiến người đọc thích thú.
Khổ
kết của bài thơ là sự dồn nén đến “ngộp thở” của cảm xúc mà lại mong manh như
có cái gì len lỏi trong trái tim (cô gái). Một niềm tin, niềm hy vọng rạo rực
trong lòng người như sự chuyển mùa , như sự giao thoa của thời khắc giữa đêm và
ngày. “Đêm sắp tàn” thì trời sẽ sáng, và anh ấy sẽ sang với mình. Niềm tin ấy
khiến (cô gái) càng hồi hộp, phập phồng:
“Như
một mùa đang đến
Như một đêm sắp tàn
Cứ ngập ngừng câu hỏi
Anh hay là thu sang?”
Rõ
ràng chỉ có một mình (cô gái) tự đối thoại,chứ có ai ở đây đâu mà phải đắn đo “ngập
ngừng”? Động từ “ngập ngừng”- Vũ Thị Huyền dùng thật sống động, nó như đang cựa
quậy trong tâm hồn cô gái đang yêu.
Và
bài thơ khép lại bằng câu hỏi ở khổ thơ đầu, khiến người đọc “bông bềnh” giữa
khoảng trời xanh ngắt của mùa thu với một nỗi buồn nhẹ như làn gió thu thoang
thoảng hương trái chín mà …”Bối rối” theo chị.
Nguyễn Đức Hậu © Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP Phan Thiết ngày 14.3.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét